Càng về sau, tôi nhận ra cái mình tìm kiếm là cái hồn Việt Nam chứ không phải nước Việt Nam, không phải tiếng Việt hay món ăn Việt.
Năm 2018, tôi về Việt Nam tham gia hội thảo ung thư với vai trò là diễn giả. Tôi có cảm giác như mình đến một nước châu Á nói tiếng Việt. Chỉ đến khi có những khoảnh khắc vui vẻ và cảm động cùng bạn bè lúc cả đám bỏ việc cả ngày ngồi chém gió, tôi mới nhớ lại mình đã từng sống ở nơi đây.
Sau hai tuần ở Việt Nam, tôi nhớ nhà và muốn về lại Mỹ. Tôi nhớ khu phố yên bình chạy bộ buổi sáng quanh nhà. Nhớ tiệm ăn Dim Sum có bà lão tóc bạc hay đẩy xe bánh cuốn tôm khi gặp tôi. Nhớ tiệm đậu hũ gần chỗ làm luôn được tặng kèm chai sữa đậu nành mỗi khi mua đồ ăn sáng.
Tôi nhận ra nơi tôi ở chính là Việt Nam.
Việt Nam chính là nhà tôi, là má tôi hằng ngày nhổ cỏ, trồng hoa, tỉa lá trong vườn.
Việt Nam là phòng khám của tôi, nơi tôi khám bệnh nói tiếng Việt mỗi ngày.
Và, Việt Nam cũng là những buổi chiều tôi lên chùa trò chuyện về sức khỏe, được ăn chay miễn phí.
Việt Nam xuất hiện trong chính cuộc sống của tôi, là chất hồn Việt trong món ăn, là giọng nói, và là văn hóa trong dòng máu tôi.
Việt Nam cũng là cuốn sách này, nơi tôi ghi lại những câu chuyện tuổi thơ yêu dấu.
Los Angeles, Hoa Kỳ
BS Wynn Huỳnh Trần