Truyện của Khánh Trường rất ít hư cấu.
Tất cả các nhân vật, tất cả các tình huống trong truyện, đều từng là những mảng, những khoảnh đời thật của chính anh và của những người chung quanh anh.
Nếu có khác, ấy là khác về những cái tên trong truyện. Nếu có khác, ấy là khác về tình huống, gia giảm, thêm bớt chút cho đỡ đau thương, cho đỡ buồn, cho đỡ sầu, chớ thiệt ra mà nói, chuyện thực của cuộc đời anh, đôi lúc, còn bi thảm hơn nhiều.
Tôi nói với ảnh: Vẽ, cũng đã vẽ rồi. Thơ, cũng đã làm thơ rồi. Truyện ngắn, cũng đã truyện ngắn rồi. Truyện dài, cũng đã truyện dài rồi. Thôi, bây giờ viết sang thể loại khác đi. Kể chuyện hậu cung của giới làm văn nghệ? Kể chuyện sau cánh gà, sau ánh đèn màu của văn nhân, thi nhân? Hay viết Hồi Ký, chẳng hạn?
Ảnh đáp: Viết về giới nghệ sĩ thì không khó, chuyện vui buồn, có mà đầy. Nhưng các ông, các bà mà anh biết, phần lớn, đã về miền chín suối cả rồi, thôi để họ yên. Còn Hồi Ký ư, cũng khác chi. Viết Hồi Ký là kể chuyện đời mình, mà đời anh, phần lớn là làm văn nghệ. Lại đụng chạm, không người này thì cũng người kia. Phiền phức.
...
Phạm Hiền Mây